- NGUYỄN QUỐC VĂN
Người dưng
Có những nỗi nhớ dại khờ Của những người Tưởng mình không khờ dại...Nhớ người Ngay trong khi đang nhớ Nhớ người Trong cả lúc đã quên
Mưa phùn trong mơ
Ai tung phấn lên trời thế Bầu không trắng nước li ti Ai rắc bụi lên gió thế Long lanh lá lúa xuân thì
Xứ hoa đào
Ai lên xứ hoa đào Đường quanh co suối khe Bàn tay mây trắng che Sương vương chùng lối đi Ai lên xứ hoa đào Hương hoa thơm một đời Hoa nhắc tên một người Làn môi lan đơn côi
Lạ xa
Một ngày tàn xuân nhóm chiều mùa hạ Một hoàng hôn thu tan vào sớm đông Một đời người qua bao nhiêu điều lạ Có gì lạ hơn ta lạ chính ta?
Cuối
Ở cuối con đường, mở ra con đường? Ở cuối đời người, một đời người khác? Ở cuối nước mắt, chỉ còn cạn khô? Ở cuối lời ca, bắt đầu khúc hát?
Những giấc mơ Xuân
Tôi mơ một sớm mai mưa phùn Lộc non biếc long lanh sương xứ sở Lúa đợi sấm tháng ba nuôi đòng sớm Ngút ngát xanh thăm thẳm những khu rừng