
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Trần nhà
Chẳng hiểu trần nhà có cái chi mà ai cũng ngước nhìn lên đó Nhắm mắt lại thấy vạn điều to nhỏ Mở mắt ra lại chẳng thấy gì Trần nhà chẳng thể bước đi
Giao mùa
Hè chửa đến Xuân vẫn chửa đi Đêm Xuân hoa cỏ vẫn thầm thì Phố xưa phượng vĩ còn chưa tới Đường mới bằng lăng chẳng vội chi
Khát vọng
Quả trứng nào rồi sẽ biết bay khi vẫn còn đang nằm trong ổ Cổ nhân khuyên cứ nằm yên đó để hưởng an bình trước sinh sôi Nhưng khát vọng chinh phục bầu trời Xúi mỏ nhỏ chọc tung vỏ trứng
Khi nào
Khi nào tôi hết yêu em trái đất sẽ thôi quay mặt trời thôi mọc Cây thôi ra hoa và chim thôi hót mọi tồn tại từ đây sẽ không còn nghĩa là tôi yêu em như không thể yêu hơn
Thở
Khi hít vào nước muôn sông về bể Thuyền sẽ ra khơi tới mọi bến bờ Khi chào đời dấn thân vào bể khổ Cuộc đời chèo chống các kiểu mơ Khi thở ra trút mọi dại khờ
Họp lớp xưa
Lớp trưởng đâu rồi điểm danh thôi Những cái tên đẹp nhất trên đời Giao hẹn từ nay khi họp lớp Đứa nào không đến...ứ thèm chơi Lớp mình hồi ấy có mấy em
Sao
Xuân đến thì hoa nở Lộc Xuân hát trên cành Sao lần đầu gặp gỡ Em không ôm hôn anh Kìa giọt sương long lanh Mắt em như hạt ngọc Đừng khóc em… đừng khóc



