
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Hoa gạo
Bà bảo Cây gạo làng ta có ma Tháng Ba lập loè đốm lửa Em hẹn gặp anh nơi đó để xem bản lĩnh đàn ông bao nhiêu năm hạnh phúc tột cùng
Lộc Vừng Hồ Gươm
Lá vàng chao mặt nước xanh Lá rơi là để cho cành trổ hoa Tóc buông là của em ta Lộc vừng là của tháng Ba tặng đời
Còn xuân
Hoa sưa nở trắng đường xưa Khoang trời lúng liếng như vừa được yêu Tiếng chim nhặt hạt nắng chiều Ríu ra ríu rít bao điều cùng Xuân
Rét muộn
Đông qua. Xuân một tháng rồi mà sao rét thế hả Giời hở Xuân Ghé tai ngô nướng thì thầm nếu mua hai bắp cho gần lò than
So sánh
Lộc vừng xanh hết cả rồi không còn đốm đỏ như hồi đầu xuân chuỗi hoa thì vẫn lần chần chưa suông giống suối tóc trần em tôi
Sông biển và em
Sông cứ chẩy mà không hề vơi Biển bay hơi mà không hề cạn Em cũng thế Em là vô hạn là tình yêu Vĩnh cửu của Đời
Ngộ
Ở đời muốn được gia trì Phải tu để bỏ những gì cần buông Đừng vin hai chữ vô thường Mà lơ là bát chính phương cứu mình



