- NGUYỄN VĂN THÔNG
Ngoảnh lại
Đi gần hết con đường, ngoảnh lại hoá ra mình vẫn chẳng biết gì đâu là phải và đâu là trái bao Nhân tình Thế thái qua đi Đào mãn khai rồi. Xuân đã thầm thì
Chùm thơ 4 câu: Túy tửu
Thấy bóng trăng tròn trong khóm mây Mời trăng xuống cạn chén men này Những lời tri kỷ xin cùng tỏ Trăng chếnh choáng rồi… Ta cũng say
Vô thường
Nếu thời điểm là một kẻ vô tâm Thì thời gian là kẻ thất tâm truyền kiếp Hôm nay còn là bông hoa đẹp Ngày mai có thể đã úa tàn Chắc chắn rồi vạn vật thế gian Đều do Thời điểm sinh ra Thời gian huỷ diệt
Chiếc lá
Khi đã là chiếc lá Từ lộc biếc thành xanh Thì đừng nghe theo gió Kẻo bị rớt khỏi cành Cũng đừng sợ nắng hanh Nếu có vàng đôi chút
Đối thoại giữa trâu và lợn
Chị trâu vừa đi cày về Gặp ngay ủn ỉn no nê nằm ườn Ỉn rằng bụng chị toàn rơm Khiến em cứ cảm thấy thương thương là Tinh mơ đã rời khỏi nhà Làm lụng vất vả có ra thá gì
Vu vơ
Cái gì đã qua gọi là quá khứ Nhưng hãy nhớ nó luôn ở quanh ta Ngờ nghệch xưa như lời nhắn nhủ Để hôm nay không phải nói giá mà
Nơi tôi ở
Nơi tôi ở xưa là đồng lúa Và vườn đào rực rỡ đón xuân Nay những con đường như dải lụa Những building soi hồ nước trong ngần Nơi tôi ở con người văn minh quá