
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Dâm Đàm
Dâm Đàm mặt nước Mù Sương bốn mùa bảng lảng khói hương bốn mùa Mảnh mai dưới mái cổ xưa hình như có dáng người vừa bước ra
Chuyện cổ Tây Hồ
Trâu vàng đã đến từ đâu mà vùng nát đất thành câu chuyện dài Nhà nào sinh đủ mười trai hợp lòng hợp sức hợp tài ...kéo lên Đồn rằng ở làng Tứ Liên
Nốt
Có những lúc hồ buồn đến thế Cá chẳng đớp mồi mây chẳng trôi Tiếng cốc cốc dừng trên mặt kệ Phố cà phê không một bóng người Hỏi hồ Sao thế hồ ơi
Vui buồn
Vui như cá đớp trăng rằm Buồn như cá lặn mất tăm ngồi chờ Vui như gặp bạn trong mơ Buồn như nhập viện biết giờ nào ra
Mưa xuân
Mưa xuân tưới mát vườn xuân Cỏ cây hoa lá thêm phần xanh tươi Người đi bên cạnh nụ cười Gió xuân lật mở khoang trời rất xuân
Thanh minh
Thanh minh tìm về chốn cũ Làng xưa, nay khác xa rồi. Mẹ vẫn đang nằm ở đó Thấy tôi ảnh nở nụ cười Ai dâng hoa vẫn còn tươi
Hoa muống biển
Đố ai nhận biết hoa màu tím Trên cát phơi mình vẫn tím mơ Nắng mưa càng tím như thầm hẹn Mang đến cho đời những ý thơ



