- NGUYỄN VĂN THÔNG
Trăng
Là lang thang góc bể chân trời Là miên man nỗi buồn sâu thẳm Là nghẹn ngào tiếng lòng gửi gắm Là Hằng Nga đỏng đảnh chơi vơi
Ngông
Chối bỏ buồn vui chạy trốn đời Lẩn vào quá khứ để còn chơi Đầu trần chân đất mồm hoang hoác Khinh cả càn khôn lẫn kiếp người
Ngông
Chối bỏ buồn vui chạy trốn đời Lẩn vào quá khứ để còn chơi Đầu trần chân đất mồm hoang hoác Khinh cả càn khôn lẫn kiếp người
Ngoài và trong
Loang loáng xung quanh những môi cười Môi nào môi nấy rõ là tươi Áo quần xúng xính muôn màu sắc Chẳng biết bên trong có chữ Người
Tưởng
Tưởng sủi tăm là cá cắn câu Tưởng hương thơm là hoa đang nở Tưởng kề bên là thành duyên nợ Tưởng chữ NGƯỜI là viết giống nhau
Hỏi xanh
Đã vàng đến hết vàng tôi Xa kia một mảng da trời vẫn xanh Lời vàng tạc dạ đã đành Hỏi xanh đến thế có dành riêng ai
Thời
Một thời ngẩn ngẩn ngơ ngơ Một thời yêu chẳng bao giờ được yêu Một thời bay bổng như diều Một thời rơi xuống những điều trái ngang