
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Thơ mùa đông
Bảo nhau mượn Bút của Thời Xưa Để viết thơ mùa đông Hà Nội Hàng lộc vừng đang kỳ thay áo mới Tháp Rùa lung linh soi bóng mặt hồ Mới đầu đông cái lạnh chỉ se se
Chấp nhận
Khi ta chấp nhận một cuộc đời Tức là ta chấp nhận sự sinh sôi cũng là ta chấp nhận điều huỷ diệt Bởi cuộc đời là xấu tốt sóng đôi Là ai thì cũng một kiếp người
Ngày của thầy cô, ngày của học trò
Có người nói Thầy Cô như những Lái đò Chở chúng em qua dòng sông Lú Sau mỗi chuyến lại trở về Bến cũ Cho đến khi bụi phấn bạc trắng đầu Không Một ngàn lần, không chỉ thế đâu
Vào đông
Gió vừa đủ lạnh Để nép vào nhau hoạ mi giang cánh Trắng muốt một màu Mưa rơi đủ nhẹ Để che chung ô Lá bay thật khẽ
Nha Trang Đông
Bay vào Nha Trang để trốn đông Ai dè gặp phải ngày mưa dông Nằm ở trong nhà nghe sóng vỗ Tưởng tượng Nha Trang biển trời hồng
Ra phố
Đã một năm covid Ru rú ở xó nhà Trời cao xanh chẳng biết Phố rộng dài không ra Cúc vàng đã đi xa Hoạ mi trắng vạn nẻo Trốn bọn trẻ một tẹo Chớp hình ta với ta
Đông
Thấy lá đơn côi chiếc cuối cùng Bần thần cây đứng khẽ rung rung Đàn chim nháo nhác bay về tổ Lũ thú lao xao chạy lại rừng Gió rít từng cơn xoay trước mặt



