
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Câu Thu
Lăn tăn sóng gợn mặt Tây Hồ Cao ốc xa xa dựng nhấp nhô người đứng lom khom phao nhấp nháy Nắng Thu vàng óng dạo Tây Hồ
Chỉ là đông
Chẳng còn hương nồng nàn đắm đuối Chẳng còn mây trắng nhởn nhơ bay Chẳng còn mảng màu xanh không tuổi Chẳng còn đâu tiếng là tròn xoay Chỉ còn run rẩy gió heo may Chỉ còn bầu trời đông tím tái
Họa mi đông
Đã lâu rồi trời lại trong xanh Lúng liếng Hồ Tây chiều Hà Nội Nhạc Tiền chiến du dương mời gọi Hương cà phê vấn vít níu cong cành
Đông đến
Hình như trong lá trong cây Có tiếng cành khô răng rắc Ào đến theo từng cơn bấc Đêm dài ngày ngắn rồi đây Thì ra tay vẫn trong tay hèn chi mà lòng ấm áp
Giấc mơ thu
Đêm qua trong lúc ngủ mê Thấy Thu chầm chậm đi về phương nam Cổ quàng tấm lụa nắng vàng Tay cầm bông cúc miệng đang nói gì Dỏng tai nghe chẳng thấy chi
Nói chuyện với mùa thu
Thuở ấy trăng thu gác mái đình Chúng mình một lũ tuổi học sinh Ông sao tự chế bôi xanh đỏ Đốt hạt bưởi khô sáng sân đình Cỗ có gì đâu mấy quả ổi xanh Dăm múi bưởi với vài quả khế
Bóng thu
Nhè nhẹ trong hương thu Tóc bồng bềnh chiều gió Nắng vàng trên thảm cỏ Trời xanh theo sau lưng Chiếc lá rơi giữa chừng Đợi người qua mới liệng Làn gió thu sà xuống Đỡ lá rơi khỏi đau



