
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Thơ cuối mùa thu
Đi tìm em cuối Mùa Thu Gặp sắc vàng vương trước gió Mưa tạnh rồi Ngưu Lang không khóc nữa Chức Nữ cười trong phút chia tay Đi tìm em gặp buồn trong cây Gặp vui trong hương nắng sớm
Cuối thu
Cuối Thu rồi trời vẫn trong xanh Hoa cúc vẫn vàng ươm vạn nẻo Mây chầm chậm qua mùa giông bão Nắng dịu dàng như người đẹp trong tranh
Đợi
Nằm dài đợi trái sung rơi Đợi hoa xuân nở đợi Giời xuống thăm Nằm dài đếm tháng đếm năm Thời gian trôi để cho tằm nhả tơ Để cho sóng kịp vỗ bờ
Qua nạn
Qua kiếp nạn phừng phừng hai vạch Mình hồng hào một vạch oai phong Toi nửa tháng không “phây” không sách Cơm bưng nước rót ở góc phòng Thì vẫn biết dính vào là khổ Cổ họng đau, xương cốt như rần Càng thấu hiểu khi gần đến số
Thu đi
Thế là Mùa Thu đi Nắng vàng không còn nữa Cốm Vòng và Hoa sữa hẹn nhau Mùa Thu sau Trăng Mùa Thu đi đâu Không đậu trên khung cửa mon men từng ô nhỏ để cùng dòm thấy nhau
Em và tôi
Em ở đây là để cho tôi đau nỗi tôi đau, vui điều tôi hoan hỷ Em gợi cho tôi những điều tôi chưa thể nghĩ Tôi là tôi bởi có em bên cạnh cuộc đời
Hà Giang
Hà Giang biêng biếc nước dòng Lô Cột mốc Số O dựng địa đồ Vách đá giương chông ngăn bước giặc Nhuộm vàng lưng núi những nương ngô



