
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Hống
Có muộn gì đâu mà vội vàng Lang thang thì cũng đã lang thang Ước gì lại nấp đằng sau mẹ Đấm ngực… ta đây khoẻ nhất làng
Đỉnh
Dạo ấy nhỉ chúng mình chung bước Hái sao trời và tắm trong trăng Nay đứng trên đỉnh cao đất nước Đắm say Ngất ngây Mất cả thăng bằng
Tưởng
Tưởng sủi tăm là cá cắn câu Tưởng hương thơm là hoa đang nở Tưởng kề bên là thành duyên nợ Tưởng chữ NGƯỜI là viết giống nhau.
Sông Như Nguyệt
Từ trên đỉnh núi Bổ Đà nhìn xuống Như Nguyệt uốn cong như một vành trăng Nơi Lý Thường Kiệt phá tan giặc Tống Viết Tuyên ngôn lấp lánh ánh Nguyệt hằng
Đêm Nha Trang
Đêm Nha Trang lặng lẽ sóng trôi Đảo nằm ngủ mơ màng nghe gió hát Các vì sao ẩn mình trong bãi cát Chợt hiện ra lấp lánh dưới chân người
Hoa
Chẳng biết vì sao lại gọi hoa Nồng nàn mê mẩn cõi người ta Mát hơn bàn thạch trong như ngọc Nóng vượt hoả sơn trắng tựa ngà Người bảo Giời cho cần giấu kín
Thi
Trên biển hiện lên một nàng tiên Thi mầu mắt với trời xanh biếc Giám khảo Mây ngả nghiêng bên bàn tiệc Chấm hoà. Giải nhất cả hai bên!



