- NGUYỄN VĂN THÔNG

Chợ quê
Chợ quê ai nhớ thì về lùm lùm bánh đúc, sè sè bánh ra Chợ quê ta lại gặp ta quần đùi thủng đít, áo tà hở vai Chợ quê che nón ghé tai


Giùm
Gió giùm mây lang thang Nắng giùm hoa đua nở Hè giùm cành phượng đỏ Em giùm tôi ngỡ ngàng Lửa giùm gạo thành cơm Muối giùm biển khơi mặn


Đất
Đất là nơi vạn vật sinh ra Đất cho sông uốn dòng về bể Đất tròn trịa bao dung lòng mẹ Đất cho Trời rực rỡ những mùa hoa


Tự do
Nắng tự do trải khắp muôn nơi Gió tự do len vào mọi lối Nước tự do khi rời khỏi suối Và mây tự do bay khắp bầu trời Suy cho cùng Chỉ con người là ít tự do thôi


Đi chợ
Theo vợ đi chợ mua đồ Ngẩn ngơ đứng ngắm mấy cô bán hàng Thình lình vợ liếc xéo sang Ba hồn bảy vía theo nàng lên mây Có nguýt thì nguýt anh đây


Sân bay Trùng Khánh
Hạ cánh an toàn trên thảm hoa Rợp trời sắc đỏ nắng chan hoà Dòng người tấp nập như đi hội Ta đến với người người đón ta Nhà trên đỉnh núi phía xa xa


Phượng
Phượng Vàng, Phượng Đỏ bên nhau lại thêm Phượng Tím khoe màu tình yêu ba Phượng buôn với nắng chiều rằng ba màu ấy làm xiêu lòng người
