
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Yêu và ghét
Chẳng biết tại sao lại ghét nhau Cũng chẳng biết tại sao lại yêu nhau đến thế Đất trời dâu bể Tình người mãi mãi dài lâu Yêu thì chưa bao giờ nói hết một câu
Vẽ thơ
Chẳng biết làm gì thì vẽ thơ Văn chương chữ nghĩa cũng ngù ngờ Vẽ thằng đầy tớ thành ông chủ Ông chủ nom ra lũ ngẩn ngơ.
Đọ
Ngẩng lên trời thật là cao thấy mình thấp thế tại sao vậy Giời Giời rằng mày thật dở hơi nếu mày không thấp thì trời sao cao
Bàn
Khi bàn về Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín Nhiều người cho là chuyện trời ơi Trong cư xử phớt lờ nhẫn nhịn Lấy tiền đo giá trị con người
Lang thang
Gió lang thang cho lá lang thang Quả chín rụng làm mùa Thu rụng Đông gõ cửa môi hồng lúng búng Hoa nở rồi ngan ngát Xuân sang
Bần thần
Bần thần ngắm cánh hoa rơi Những ngày xưa ấy qua rồi còn đâu Đôi bờ cách một nhịp cầu Tuổi thơ đã cách mấy màu hoa xuân
Tại
Tại mùa xuân mà muôn hoa đua nở hay tại màu hoa quyến rũ xuân về Đời may mắn được mấy lần gặp gỡ mà không say đến độ đê mê



