
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Tri kỷ
Một đóa sen tươi một muỗng trà Ủ vài ngày tới mới mang ra Nhâm nhi từng ngụm hương trời đất Đối ẩm đôi vần ấy với ta
Rằm Tháng Bảy
Hà Nội vào mùa Vu Lan Sông Hồng lắng dần sắc đỏ Phù sa đôi bờ màu mỡ Bãi ngô trong nắng ngả vàng Dáng ai như Mục Kiền Liên Mang cơm xuống Kia dâng Mẹ
Thu dịch
“Trời xanh,mây trắng,nắng vàng “ Trời xanh là để cho nàng mộng mơ Mây trắng làm giấy viết thơ Nắng vàng là để đôi bờ trổ hoa Bao giờ hết dịch Cô na
Thu
Đất thắm. Xạc xào lá Thu rơi Nước biếc. Đung đưa trái Thu cười Mây trắng. Lững lờ dòng Thu lặng Trời trong. Yên ả giấc Thu trôi
Lý
Mọi sự sẽ cực kỳ phức tạp khi yêu Cảm xúc cứ rối bời như canh hẹ Để rồi mãi vẫn là như thế Chưa hé môi đã nói hết mọi điều
Chắt
Thời gian tựa như chiếc vó Cho ta chắt lọc cuộc đời Mặt trời giống em bé nhỏ Cho ta sáng tỏ cuộc chơi
Điều kỳ lạ nhất
Có một người rất đỗi đẹp trai Có một người vô cùng giàu có Có một người thành công rực rỡ Và có một người như tia nắng ban mai Họ thề đi cùng em đến hết cuộc đời



