
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Muộn
Hai cánh cửa đóng trái tim Tạo thành MUỘN để quyết tìm đường ra Người ta say đắm người ta Con tim trót gửi người ta giữ dùm Muốn ra cửa đóng, gông cùm Muộn rồi, sao biết hang hùm vẫn vô
Tìm
Con sóng giữa đại dương mải miết tìm bờ Con chim giữa không trung tìm miền nắng ấm Cánh hoa tìm mùa xuân để thắm Sinh tử một đời, người tìm cái vu vơ
Nha Trang
Đón Hè về đến với Nha Trang Mặt nước biếc in trời thăm thẳm Hoa muống biển vươn mình khoe sắc thắm Nhè nhẹ sóng xô vang khúc mơ màng Không chờ được Thu Mây trắng lang thang Víu vai người mây cùng nhẩy sóng
Giữ lại
Còn lại trăm năm là Tấm lòng Từ bi hỷ xả, sắc trong không Nào ai biết được ngàn năm nữa Trái đất có còn như ước mong
Tinh cầu
Khi ta khóc chỉ là mình ta khóc Trút nỗi buồn ra khỏi tâm ta Khi ta cười xua tan cực nhọc Là lúc niềm vui lan tỏa mọi nhà. Mỗi nụ cười dâng hiến một sắc hoa
Thu về
Bên đường dịu sắc đỏ Khoang trời bớt tiếng ve Báo hiệu Mùa Thu về Mắt ai long lanh thế Hàng Mã vài em bé Chỉ trỏ đồ Trung Thu Kìa chú Tễu lù khù
Tồn tại
Tôi thở cho tôi và cho mọi người Bởi mọi người cũng đang thở vì tôi Hoá ra Sống là khi ta Tồn tại Khi quanh ta còn có mọi người Có một ngày đi nơi xa xôi



