
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Thu ẩm
Thưởng trà hoa cúc với hương thu Chợt tiếng lá rơi gió thổi vù Bỗng nhớ chiều xưa ngồi đối ẩm Bây giờ và mãi mãi còn thu
Cần
Hoa cần nắng để hoa khoe sắc Biển cần sông để biển dâng đầy Anh cũng thế anh cần ánh mắt để anh bay tới chín tầng mây.
Ngáo
Mấy hôm mải đọc sách Quên béng mất làm thơ Người ngác ngác ngơ ngơ Vợ bảo mình bị ngáo. Túm vội được chiếc áo Phăm phăm chạy ra đường
Mưa ngâu thời @
Ngày xưa Ngâu tí tách thôi ví như nước mắt hai người gặp nhau Bây giờ mưa rõ thật lâu đường thành sông, muốn đi đâu dùng thuyền ...
Dung dăng em hát
Em đem đến mùa Xuân Muôn màu hoa tươi thắm Mưa bay bay trong nắng Lộc tơ nở trắng ngần Có tiếng Hè yêu thân Phượng đỏ nghe em hát Hương sen bay ngào ngạt
Thu
Trời Thu trong vắt sợi tơ vàng Mây trắng bồng bềnh gió xốn xang Cốm ngát đầu mùa vờn mái bếp Bưởi thơm chính vụ tỏa đường làng Bài thơ hữu ý còn phong kín
Tìm
Tìm nhau trong sắc thu vàng Ngọt ngào hương cốm xốn xang cúc chiều Bồng bềnh mây chở tin yêu Đường xưa vọng tiếng chuông chiều ngẩn ngơ



