
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Mưa mùa thu
Rõ ràng mưa gió tại Giời mà sao em cứ mang tôi ra hờn Mưa còn có lúc có cơn hờn em bất chợt nhanh hơn mưa nhiều.
Thời
Một thời ngẩn ngẩn ngơ ngơ Một thời yêu chẳng bao giờ được yêu Một thời bay bổng như diều Một thời rơi xuống những điều trái ngang Một thời ngất ngưởng ghế quan Một thời mê muội tham lam một thời Thời nào rồi cũng qua thôi ...
Tại mưa
Mưa làm cho đất ướt đầm biển đầy ắp nước, gió sâm sấp chiều Lời yêu muốn gửi người yêu sợ mưa làm ướt cánh diều… lại thôi
Lại "ngố"
Cung điện Catherine có bình hoa thật to Khi đặt bình hoa phải phá tường để đưa vào vị trí Bình hoa đẹp, khổng lồ và kỳ vĩ Nhưng hoa chưa được cắm bao giờ
Còn hè
Còn sót lại vài chùm hoa phượng Đỏ chút thôi là vẫn còn hè Chợt nhớ tuổi học trò ngang bướng Trốn học quần nhau dưới chân đê
Gấp lại vô thường
Đọc hết cả ba chiều cuốn sách GIỌT NẮNG VÔ THƯỜNG một mạch trong đêm Trút bỏ lo toan trút bỏ ưu phiền trở thành khách trên thuyền CHÂN THIỆN NHẪN Ai đếm được bao nhiêu Sông Giận
Tiểu luận
Hạnh phúc vốn dĩ rất mỏng manh tựa chiếc bình pha lê trong tay ai đó chiếc bình ấy cực kỳ dễ vỡ chỉ cần một ngoại lực nhỏ nhoi Cuộc đời luôn giống một con thoi



