
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Điều không thể biết
Con chim không biết trời cao rộng Con cá không biết biển nông sâu Con người không biết mình đang sống sẽ còn dài ngắn được bao lâu
Lưu luyến
Thấy cánh phượng rơi gió nhẹ bay Thế là Hè sắp hết rồi đây Tiếng ve nhè nhẹ trong vòm lá Nắng đã đổi mầu bớt đỏ gay
Ú òa
Tôi yêu Bà lão của tôi Từ ngày xưa ấy, cái thời sinh viên Gặp nhau là yêu nhau liền Giống như Từ Thức gặp Tiên giáng trần
Buổi đầu
Lần đầu tiên gặp em Ở Đại học Nông nghiệp Cây vườn trường xanh biếc Nắng sân trường vàng mơ Hồ thu như tình cờ Lim dim đôi mắt ngọc Hàng dừa thả sóng tóc
Cuối hè
Cuối hè trời cao xanh hơn Mây dần dần trắng, nắng vờn bóng cây Cúc vàng đã nở rồi đây Chợt tà áo mỏng bay bay ngang chiều
Cuối mùa hoa
Cánh phượng nào đang ở trên cành Cánh phượng nào đã nằm dưới đất Thời gian qua cái còn cái mất Cánh phượng nào còn lại mãi không rơi Lang thang nơi góc bể chân trời
Đừng là hôm qua
Hôm nay xin đừng là hôm qua Như hoa kia hôm qua còn là nụ Hôm nay bảy sắc màu đã nhú Để mai rực rỡ tươi hồng Ta hôm nay là hạt phù sa giữa sông



