
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Việc Giời
“Gió mưa là việc của Giời” Nhưng mà hứng chịu là người trần gian Không mưa, hạn hán lan tràn Cỏ cây khô héo, hồ khan nước về Từ thành thị đến miền quê Cắt điện nắng nóng cạn nghề sinh nhai
Nhớ về Quảng Yên
Bắt đầu từ ở Giếng Rừng múc đài nước ngọt ngập ngừng nhìn quanh... Giếng tròn in bóng trời xanh mây trong đáy giếng kết thành vòm yêu Cụ lim như cũng biết điều
Về với Tám Nhô
Sáu chục năm rồi,Tám Nhô ơi Thì ra đã quá nửa đời người Đứa còn đứa đã đi xa trước Vèo vèo năm tháng cứ thế trôi Sáu chục năm rồi, Tám Nhô ơi Những chuyện ngày xưa vẫn hổi hồi Mặt mũi áo quần nheo nhếch quá Đến trường bụng đói ục ùng sôi
Nắng
Mỗi ban mai ngắm cánh hoa cười Cây ủ nắng bao ngày ở đó Hoa nhờ nắng để vàng xanh đỏ Nắng trong veo chỉ một màu thôi
Thưởng sen
Nằm ở nhà thưởng ngoạn mùa sen Hương ngào ngạt bồng bềnh mặt nước Em yếm đỏ khỏa chân xuống nước Trắng hồng trộn lẫn với màu sen
Lý giải
Khi hiểu được “Ta Bà là Tịnh Độ” Khi trải qua đắng ngọt thăng trầm Sẽ biết đời không chỉ là bể khổ Mà còn tràn ngập những yêu thân Một ngày kia sau chuỗi âm thầm
Ra phố
Đã một năm covid Ru rú ở xó nhà Trời cao xanh chẳng biết Phố rộng dài không ra Cúc vàng đã đi xa Hoạ mi trắng vạn nẻo Trốn bọn trẻ một tẹo



