- TRẦN HUYỀN TÂM

Lục bát Trương Minh Hiếu: Thảnh thơi dạo khúc tâm an ru mình
Tôi đọc “Ru mình” của Trương Minh Hiếu trong một ngày người Hà Nội thêm một lần chứng kiến sự “trở mặt” nhanh như chớp của thời tiết. Đang là tháng 7. Trời xanh trong và nắng đẹp như mơ. Bỗng chốc mây đen kéo đến giăng kín mọi ngả.


Khúc trà chiều
Chả có lẽ hạ cứ đành hanh mãi Nóng mê man bức bối lối ngâu về Chiều đất Thái nực nồng dằn dỗi gió Ve ran bầy, đồng nhịp, trả treo* mây.


Bên hồ núi Cốc
Ngày em đến hạ không còn trẻ nữa Nắng xiên khoai soi mói gốc tre già Mây đãng trí lạc đường ngâu tháng Tám Phượng ngọ ngằn* ren rén đỏ vài bông. Xa xót nhìn trước đắng đót thiên không*


Với cát
Ta về bên cát một chiều Thanh tân tái xuất lời yêu muộn màng Kiêu sa bỏ lại bên đàng Chân trần ngập giữa bạt ngàn kim sa Viễn du tới chốn ta bà Hữu duyên tương ngộ, gần xa quản gì.


Bình minh Đá Nhảy
Thêm một lần mùa hạ trở qua đây Biển vẫn xanh như lời người hẹn ước Mây bông trắng dềnh dang chao cánh nước Đá lô nhô nhao bước sóng lên ghềnh. Lắng yên bình sau những phút bồng bênh


Bên chiều
Em ngồi tĩnh lặng bên chiều Phiêu diêu vầng mây ngũ sắc Tiếng thiền dặt dìu trong vắt Tầng tầng cổ tích diên niên. Nghe thương nhớ gọi tên Thời gian say men ủ lên màu tóc Cơn mưa nào lạc vào khoé mắt


Giấc mơ quê
Vẫn còn riêng một góc trời Cho ta về lại cái thời bé thơ Vẫn còn trong vắt nguyên sơ Hồn quê thắp sáng ước mơ cháy lòng. Con đê cõng gió chạy vòng Dòng sông chải nắng thong dong mây chiều
