- Sáng tác mới
Sáng sớm mình đang ngủ đã bị lay gọi. Bạn bảo dưới sân có hoa gì lạ lắm. Tối qua nhận phòng khuya nên chưa kịp ngó nghiêng gì. Mình cùng đi xuống. Dãy bờ rào gỗ trước khách sạn tím ngắt một màu hoa bìm biếc. Màu tím biếc chấp chới chơi vơi....
Ngày ngày mẹ vẫn đi về trên con đường quen thuộc. Mẹ cũng không thể nhớ nổi đã đi bao nhiêu vòng xe để chở con đến ngôi trường yêu dấu mang tên Chuyên Thái Bình. Ngày mai, con viết thanh xuân đẹp đẽ nhất tại ngôi trường yêu dấu, kết thúc một chặng đường con đã đi qua với sự...
Những câu chuyện vụn vặt trong ký ức của tôi, của các bạn cùng lớp, cùng khóa đại học, kể từ khi tốt nghiệp ra trường năm 1994, tôi lưu giữ trong tâm trí mình như những bức thư chưa bao giờ gửi. Gắn với tất cả những câu chuyện đó là những xúc cảm, hoài niệm về những tháng năm trên giảng đường đại......
Một năm có 365 ngày thì có một ngày ma quỷ được phép hồi sinh. Có lẽ để cho ma quỷ có cảm giác được hòa đồng nên người sống mới hóa trang thành ma quỷ để cho ma quỷ cảm thấy thoải mái. Ta cho đó là việc người sống đang phát huy tính nhân văn của mình và......
Từ bữa về chưa thấy Cô bạn chim cu đâu? Chỉ bạn tình vẫn gáy Ở quán bên buồn rầu... Tôi rất thương tụi nó Nghe tiếng, tìm được nhau Con trong lồng dài cổ...
Người ta bảo thơ là tiếng lòng của thi nhân. Đọc thơ tức là đọc tiếng lòng của người viết, mà cũng là tiếng lòng người. Những lúc rảnh hay đang trong tâm trạng ưu tư, tôi thường tìm thơ để đọc, để lắng tiếng lòng người, để cảm và để hiểu mình hơn. Mà là đọc theo cách tôi thích, tức là cứ “nhâm nhi”......
So với các bạn bầu trong nhóm Búp thì Trần Thu Huê có lẽ là người có diễm phúc lớn lao khi được theo học “Lớp Búp Trên Cành” lâu nhất, tới những 7 mùa hè, từ lúc khóa học đầu tiên kéo dài 2 tháng hè năm 1976 tới những năm sau này chỉ còn vẻn vẹn 2 tuần....
Có ai đó nói rằng mảnh vải, chiếc áo, đôi giày, ngôi nhà mình, lúc ban đầu đều tươi mới, rực rỡ và nổi bật với màu sắc riêng của mình. Sau thời gian, các màu bị biến đổi, do phai nhạt, hoặc do bụi bám. Lúc này chỉ có hai lựa chọn, hoặc bỏ mặc cho cũ kĩ, hoặc làm mới như ban đầu....
Vừa mới chớm thu, tiết trời đã khang khác. Nắng vàng hơn và cũng dịu hơn, nhưng dịu dàng hơn cả là những cơn gió. Như vị khách lâu ngày gặp lại, những cơn gió bấc hanh hao, xạc xào trên mái lá khiến người ta nôn nao, thờ thẫn....
Nói về đức tin thì vô cùng. Tin vô điều kiện thường là niềm tin của tín ngưỡng, tôn giáo, một niềm tin tuyệt đối thường được khuyến khích, như Chúa Jesus đã nói "Phúc cho ai không thấy mà tin"....
Chỉ còn dăm ngày nữa Tôi "cán đích" bảy mươi ! Dù không thể vặn ngược Kim thời gian đừng trôi... Cảm xúc thì nhiều lắm! Cả nuối tiếc, buồn vui...
Mấy ai là không có Chuyện phiền não hàng ngày? Tìm cách quên được nó Lòng sẽ thanh thản ngay... Bạn làm dịu bức xúc Từ vất vả mưu sinh Bằng nguồn vui hạnh phúc...
Tôi gặp Phạm Minh Châu vào mùa hè năm 1980, tại Lớp bồi dưỡng dành cho các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn thơ do Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tổ chức, lúc đó Châu chưa tròn 11 tuổi. Sinh ra ở miền quê lúa Thái Bình, Châu và nhóm Búp chúng tôi đã có chung một khung trời kỷ niệm với những......
Mình ngồi một mình trên tầng 2 của một quán cà phê mộc. Quán nhỏ hiu hắt trên một con đường ngoằn ngoèo có cái tên không thể dân dã hơn là Vệ Hồ. Không hiểu sao con đường nhỏ nép nơi mép nước ấy người ta trồng toàn phượng vàng....
Lông dài lại cắt trụi đi Lặp đi lặp lại làm gì thế a Lông đem dệt thảm trải nhà Làm khăn quàng cổ mấy bà trung lưu....
Dạo này châu lục, khu vực nào cũng có chiến tranh, xung đột. Chiến tranh, xung đột bao giờ cũng là không tốt. Tôn Tử viết binh pháp, gọi là binh pháp Tôn Tử, nói rất đầy đủ mọi nhẽ về chiến lược, sách lược, chiến thuật. Hiện tiếng...
Giữa bộn bề Covid và nỗi lo đời thường, bất chợt gặp Thơ Văn của Em – Thật đúng như gặp được Minh Châu tỏa ánh sáng dịu dàng, ấm áp. Chị đã bước vào thế giới thiện lành của Thơ Văn em, để tìm lại cảm giác bình an, và bình an như thế!...
Tôi gọi tập thơ “GỌI MÙA” của Phạm Minh Châu là Tập thơ của Yêu Thương. Xuyên suốt hơn năm mươi bài của tập thơ là những tình yêu thương ấm áp dịu dàng dành cho gia đình, bạn bầu, mái trường cùng bao lứa học trò thương mến....
Ngày hôm nay của 34 năm trước, ngày 22/9/1988, chúng tôi bước vào căn phòng ấy - phòng 103, nhà A7, khu ký túc xá (ktx) trường Đại học Sư phạm Hà Nội. Đó là phòng cuối dãy, có 2 cửa sổ trông ra con đường dẫn tới dãy nhà vệ...
Cả đoàn thăm quan Thành cổ Quảng trị của chúng tôi ngày hôm ấy lặng đi vì xúc động khi nghe anh thuyết minh đọc lá thư mới tìm thấy trong lòng đất của liệt sỹ Lê Văn Huỳnh. Chị Hoàng Điệp, phóng viên báo Người Hà Nội không nén nổi xúc động, dúi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!