
- Trang thơ

Thương
Chữ thương dường có thể Nặng lòng hơn chữ yêu? Lỡ thương rồi, đâu dễ Dứt dễ dàng mấy khi... Yêu - Có thể nhiều, ít Thương - Mấy ai kể đâu?
Nốt ruồi
Mưa trong nắng Chậm giữa mau Cái nhớ nhau Trắng phau phau mịt mờ Cắn yêu Hằn dấu đến giờ Da trời loang loáng Mây mơ râu người
Miền Trung ơi!
Xa quê hương nghe tin báo bão Tưởng chừng như lốc xoáy cuốn trong lòng Sinh ra con là đất mẹ miền Trung Lũ lụt bão giông ruộng đồng cay mặn Mồ hôi cha trút xuống mùa nắng hạn Gót chân khô nứt nẻ tựa luống cày
Ngày ấy người đi
Ngày ấy người đi, nhớ những gì Phượng hồng xao xác cuối mùa thi Bên hồ, ngơ ngẩn nhành liễu rủ Cỏ mềm vương vấn bước người đi Ngày ấy người đi, nắng bỗng buồn
Không đề 3
Có những người già Nhặt nỗi buồn nhân gian về cất Đem vào góc khuất tâm hồn Thao thức đêm đêm Lại có những người trẻ Đem đốt những niềm vui
Mùa thu đếm tuổi
Mùa thu lá bay, lá bay Đắm say, đắm say ngây ngất Lá vàng rời cành nhè nhẹ Khe khẽ dịu dàng heo may Ba thu một ngày dồn lại Chiếc lá lịch bay về giời Anh ơi, dẫu thêm một tuổi
Đây là em trai tôi
Đây bức ảnh cậu bé Khổ hạnh địu sau lưng Đứa em trai xấu số Chờ hoả thiêu tới lần... Cậu cắn môi đến nỗi Máu rớm trên bờ môi Để không phát tiếng khóc Hoàn cảnh thật ngậm ngùi...



