• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Cái bẫy chuột

Thứ ba - 16/06/2020 20:46

 


Nhà tôi vốn không có tủ, phải đựng quần áo vào mấy cái va-li đã cũ. Lũ chuột đục khoét, chui vào cắn rách quần áo, làm tổ ở cả trong ấy. Mỗi lần lấy quần áo cho chúng tôi mặc, thấy rách, mẹ tôi thường phàn nàn:

- Cũng đến khổ vì cái lũ chuột này, quần áo cất trong va-li chả còn cái nào lành lặn với chúng cả.

Rồi mẹ lại phải ngồi cặm cụi vá từng miếng rách, mạng từng chỗ tuột chỉ hàng mấy giờ liền. Cứ nhìn thấy mẹ phải ngồi cặm cụi như thế, hai anh em tôi càng thấy thương mẹ và căm ghét lũ chuột. Mấy ngày liền, anh em tôi bàn nhau bảo bố làm cho cái bẫy chuột bằng sắt (chả là bố tôi làm thợ cơ khí mà). Bố cũng đồng tình với ý kiến của hai anh em tôi. Rồi ngày cuối tuần, bố đạp xe hối hả từ nhà máy về. Vừa tới cửa, bố đã giơ cao cái bẫy chuột bằng sắt nói với vào trong nhà:

- Toàn với Thịnh đâu nào, ra bố cho cái này!

Vừa nghe tiếng bố, cu Thịnh đã chạy ùa ra xách luôn cái bẫy miệng reo to:

- A! Cái bẫy đẹp quá, ra mà xem anh Toàn ơi!

Tôi đặt vội cái khung diều đang buộc dở xuống, bước theo cu Thịnh. Cu Thịnh xách cái bẫy, miệng vẫn leo lẻo:

- Đặt bẫy luôn anh Toàn nhé!

Tôi cầm lấy cái bẫy trả lời nó:

- Ừ. A này, Thịnh xuống bếp lấy cho anh một cục cơm nguội với miếng thịt mỡ nhé.

Cu Thịnh “dạ” một tiếng rõ to rồi chạy ù xuống bếp.

Tôi đặt miếng mồi vào giữa lòng bẫy, rồi khẽ khàng bê đặt ở cái ngạch sau chiếc va-li mà tôi biết chắc rằng có một con chuột to thường chạy đi chạy lại leo lên cắn phá quần áo. Cơm nước buổi tối xong, tôi kéo cu Thịnh lên giường ngồi rình chuột, mắt nhìn chăm chú về phía đặt bẫy, không thấy động tĩnh gì cả. Ngoài trời mưa rả rích, gió lùa qua kẽ hở mái ngói và vào nhà. Cu Thịnh rúc đầu vào giữa cái chăn bông cuộn tròn người lại mà miệng vẫn xuýt xoa:

- Rét quá! Trời lạnh thế này mà mấy con chuột có cắn nát cả trần nhà thảo nào gió chả lùa vào được.

Từ trong phòng ngoài, mẹ tôi nói vọng vào:

- Thôi, hai đứa ngủ đi, sáng mai dậy sớm.

Vâng lời mẹ, tôi ôm lấy cu Thịnh, hai anh em thủ thỉ nói chuyện. Một lúc sau, cu Thịnh đã ngủ tít thò lò, mắt tôi cũng ríp lại.


(Cái bẫy chuột - Ảnh: Pixabay)


Trong không gian yên ứng chỉ còn có tiếng chuột chạy đuổi nhau rầm rập trên trần nhà, tiếng cắn nhau chí chóe xen tiếng mưa rơi. Tôi thiếp đi lúc nào không biết…

Buổi sáng, bố mẹ đã dậy ăn cơm rồi đi làm sớm. Tôi và cu Thịnh còn ngủ rốn mãi cho tới lúc cô phát thanh viên trên đài độc bản tin đầu tiên trong ngày mới dậy. Rửa mặt đánh răng xong hai anh em tôi kéo nhau vào ăn cơm. Cu Thịnh lom khom kéo cái xoong cơm từ dưới gầm chiếc ghế tựa ra, bất chợt nó cúi sát xuống nhòm vào cái bẫy. Một con chuột to xù ngồi co ro trong đó. Nó quay vội lại gọi tôi.

- A, hoan hô, chuột mắc bẫy rồi, vào đây mà xem anh Toàn ơi!

Tôi bỏ vội hai cái bát xuống mâm, khẽ cúi người xách bẫy ra. Con chuột ngồi thu lu một góc bẫy, bộ lông màu tro dính bết vào nhau ướt nhoẹt, hai con mắt ti hí đảo nhanh liếc ngược liếc xuôi, hàng râu mép cụp xuống chứ không vên lên như mọi bữa nữa. Rõ là một tên “ăn trộm” chính cống đây mà. Cu Thịnh tay cầm cái que tre cứ nhằm vào giữa con chuột mà xọc, mà đâm, miệng làu bàu chửi:

- Cho mày chết, đáng đời cái kiếp chuyên đi ăn vụng, phá hoại. Cho mày chết này… cho mày chết!

Rồi nó dừng lại, ngước mắt nhìn lên trần nhà, trên ấy vẫn im ắng không một tiếng động. Có lẽ lũ chuột đã hoảng sợ bỏ chạy hết rồi…


Trại sáng tác Hè 1987

Bùi Trung Kiên (12 tuổi)

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.