• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Tình huống

Chủ nhật - 09/03/2025 10:44



(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


TÌNH HUỐNG 

(Truyện ngắn của Nguyễn Như Thạnh)


Tôi ngó nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ mà vẫn chưa bán được gì,  gian hàng của mình từ sáng vẫn trống trơn mà người ngoài phố cũng thấy vắng hơn thường lệ. Mấy hôm trước cũng có khách xong họ chỉ mua mấy thứ lặt vặt về sửa chữa như vài mét dây cái công tắc ổ cắm mà thôi và luôn kêu ca dạo này tiền điện lại tăng nên phải tiết kiệm nên những đồ dùng thiết bị điện không bán được mấy. Bất giác tôi thở dài và thấy buồn cho thân phận mình, tuổi đã quá đầu ba mà vẫn độc thân chưa làm được cái gì nên hồn bây giờ lại phải suy nghĩ tình huống khó xử mới xảy ra ở mấy hôm trước nữa.


Học xong phổ thông cửa trường đại học chê tôi xấu dốt thế là tôi thử đủ nghề làm thuê phụ hồ rồi đi làm công ty xong chẳng nên cơm cháo gì tiền công cũng chỉ đủ cho một chàng trai tuổi trẻ tiêu tốn thế là tôi quyết định kinh doanh. Võ vẽ hiểu biết về điện nên tôi thuê một gian hàng trên thị trấn bán các thiết bị đồ điện dân dụng  thời kỳ đầu cũng thấy ổn bán được bao nhiêu là tôi đầu tư thêm hàng nên gian hàng khá phong phú lại thêm cái mỏ khá dẻo khi bán hàng nên được mọi người yêu mến kể cả mẹ con bà chủ nhà, những người mà tôi đang có tình huống nơi họ. Chủ nhà của tôi là một phụ nữ tuổi khoảng bốn mươi gì đó hơi đẫy đà nhưng xởi lởi vui tính nét xuân sắc của tuổi thanh xuân vẫn còn tôi luôn gọi là chị. Cô con gái ở tuổi đôi mươi cao ráo hơn mẹ tuy không thật xinh nhưng cũng có duyên và luôn sang cửa hàng của tôi chuyện trò và hay thể hiện với tôi những cử chỉ thân mật, có điều lạ là cô ấy không gọi tôi là chú bao giờ dù mẹ cô ép buộc la mắng. Tôi không tò mò tìm hiểu gia cảnh của họ nhưng tôi đoán bà chủ là người mẹ đơn thân xưa trắc trở tình duyên gì đó mà sinh con rồi ở vậy, còn cô con gái dù thân mật với tôi như thế nhưng chưa bao giờ cô ấy kể cho tôi nghe hoàn cảnh của nhà mình.


Hai tháng nay tôi nợ tiền thuê cửa hàng bởi kinh doanh khó khăn có chút vốn nào đọng hết vào hàng không bán được. May là họ yêu mến tôi và trước đó bao giờ tôi cũng trao tiền thuê đúng hạn nên khi trình bầy người phụ nữ vui vẻ cười nói rằng anh đưa sau cũng được. Mà thật kỳ lạ là cả hai mẹ con đều gọi tôi là anh xưng em nên đôi khi tiếp xúc cùng lúc với cả hai người khiến tôi có phần lúng túng. Hôm rồi lại đến hạn trả tiền thuê mà tôi vẫn chưa lo được thấy thật ngại ngùng đành lò dò sang xin khuất, sau khi nghe tôi trình bầy người phụ nữ vẫn vui vẻ nói không sao khiến tôi nhẹ nhõm cả người và bầy tỏ lời cảm ơn. Chợt người phụ nữ bầy tỏ mong muốn tôi trở thành thành viên của gia đình thì khi đó không chỉ cửa hàng là của tôi mà là tất cả, tôi chợt nghĩ chắc mình được đề nghị làm rể nhà này và quả thực tôi cũng thấy mến cô gái. Sau phút giây suy nghĩ tôi trả lời tôi đã già so với cô ấy và chênh lệch tuổi tác quá nhiều sợ cô ấy không đồng ý thì tôi nghe rõ lời người phụ nữ rằng nếu cô ấy không đồng ý thì cho ra ở riêng. Tôi ngớ người rồi chợt hiểu lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang sáng lên đôi mắt hy vọng một chút nhưng không nói gì rồi lặng lẽ xin phép ra về.


Đến hôm nay tôi vẫn chưa nói gì, tâm hồn lòng dạ tôi cứ rối tung chẳng biết trả lời ra sao cho phải. Tôi cũng chẳng biết đó là tình huống hay là cơ hội và nghĩ rằng việc này cần phải tham vấn mọi người.

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.