
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Gần xa
Mới ngày nào li ti ngàn chấm nhỏ mà hôm nay đã cháy một góc trời mấy chú ve chổng mông thổi lửa vài cụ già thơ thẩn dạo chơi nhặt được tuổi thơ trong ánh mắt cười
Muộn
Muộn màng quá thế nụ hoa ơi Tết đến nhẽ ra phải nở rồi Chùng chình đầu hạ mới nhu nhú Làm cho thơ cũng bị nhỡ rồi
Cũ
Tôi đang viết một điều thật CŨ bởi ai nghe cũng “khổ lắm biết rồi” Đã sinh ra làm kiếp con người Điều đương nhiên là phải cười phải khóc Đôi khi vui lại khóc, bởi trong nước mắt chứa những niềm vui lấp lánh nụ cười
Mưa đầu hè
Chiều nay trời trở dạ Sấm cứ bì bùng như bụng đang sôi Thế rồi Đang nắng chang chang trời xẩm tối Mưa rơi Gió cũng hùa theo Cuốn lá muôn nơi
Giữ
Khi là búp em là búp xanh Khi là lá em là cành biếc Khi là hoa em toả hương khác biệt với các hoa có ở trên đời Là quả em ngọt lịm trên môi
Hoa đầu hè
Đầu tiên là chị Loa kèn Trắng ơi là trắng như tiên giáng trần Bằng Lăng cũng thật nhanh chân Đem chung thuỷ đến ngõ gần phố xa Và kia nàng Phượng la đà Thấy đàn em nhỏ vội sà xuống chơi
Dạo Xuân
Hương mùa Xuân dìu dịu Mầu mùa Xuân xanh xanh Tiếng mùa Xuân líu ríu Áo mùa Xuân mong manh Mùa Xuân em bên anh Ửng hồng trên đôi má đường bằng mà suýt ngã Vì vấp phải bóng mình



