- NGUYỄN VĂN THÔNG

Tùy duyên
Đã đành nhân trước quả sau Nhân nào quả ấy là câu thường tình Muốn đi tới bến Hữu Minh Phải qua Bể Ải, cực hình nhiều phen Siêng năng thì thoát nghèo hèn còn thành công phải tuỳ duyên mỗi người


Ngộ
Lá không biết mình màu xanh Hoa không biết mình đang nở Em biết mình xinh đến thế Bởi qua lăng kính đời anh


Hạnh phúc
Mình ngộ ra mình ta ngộ ta Đấy là Hạnh phúc của muôn nhà Sẻ chia mặn ngọt cùng năm tháng Vun đắp vườn đời rực rỡ hoa


Gieo hạt
Gieo vài hạt giống hoa Ngày ngày lo tưới nước Mong sao cây mọc được Để hạt lại thành hoa Mấy hôm trời hại ta Nắng như thiêu như đốt Ô kìa thật đột ngột


Trở về
Bấy nay chộn rộn việc nhà Không vào phây búc, không ra phố phường Sự đời ngẫm để làm gương Mấy ai biết được con đường sắp qua


Chắt và Lý
Thời gian tựa như chiếc vó Cho ta chắt lọc cuộc đời Mặt trời giống em bé nhỏ Cho ta sáng tỏ cuộc chơi


Bàn và Luận
Khi bàn về Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín Nhiều người cho là chuyện trời ơi Trong cư xử phớt lờ nhẫn nhịn Lấy tiền đo giá trị con người. Gọi là đẹp chưa chắc đã là tốt Lời nói hay chưa hẳn đã thật thà Nên để tránh những điều dại dột Phải đắn đo quyết định lúc đưa ra
