
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Đối thoại giữa trâu và lợn
Chị trâu vừa đi cày về Gặp ngay ủn ỉn no nê nằm ườn Ỉn rằng bụng chị toàn rơm Khiến em cứ cảm thấy thương thương là Tinh mơ đã rời khỏi nhà Làm lụng vất vả có ra thá gì
Vu vơ
Cái gì đã qua gọi là quá khứ Nhưng hãy nhớ nó luôn ở quanh ta Ngờ nghệch xưa như lời nhắn nhủ Để hôm nay không phải nói giá mà
Nơi tôi ở
Nơi tôi ở xưa là đồng lúa Và vườn đào rực rỡ đón xuân Nay những con đường như dải lụa Những building soi hồ nước trong ngần Nơi tôi ở con người văn minh quá
Hơi thở của ngày mai
Hãy ngồi xuống lặng im không động đậy hít thật sâu và thở nhẹ nhàng… thấy biển rộng thênh thang và núi cao vời vợi có cả ngày xưa nhớ nhung chờ đợi có cả ngày nay phượng đỏ trưa hè Nhẹ nhàng thôi và hãy lắng nghe
Hoa và nắng
Nắng bảy màu đã gửi hết vào hoa nên nắng chỉ một màu trong vắt Hoa uống nắng và tự lọc chắt để có màu riêng của chính mình dẫu cầu vồng bảy sắc lung linh
Rủ gió
Có tiếng rì rầm ở cửa bên Chắc là gió đấy nghe quen quen Đêm hè trằn trọc không yên giấc Gió hãy vào đây cùng ngủ êm
Hai mặt
Có những thứ không thể nào định lượng Ví như yêu nhiều ít cũng là yêu Bông hoa nở tỏa hương vào buổi sớm Chút hoàng hôn cũng gọi là chiều



