- Tản Văn
Toán và tôi
Thứ sáu - 31/12/2021 21:47
(Ảnh: Đặng Văn Tôn)
TOÁN VÀ TÔI
Toán và tôi là hai thành viên nhóm Búp Trên Cành có khá nhiều điểm tương đồng khiến cho chúng tôi có tình cảm thật thân thương, dễ đồng cảm cùng nhau trong văn chương cũng như cuộc sống .
Hai chúng tôi đều là con quê lúa vào lập nghiệp ở phương Nam đã hơn nửa đời người. Mảnh đất bao dung đến cả nắng và gió cũng đậm đà, hào phóng ấy đã góp phần làm nên tính cách con người. Tôi yêu quí Toán bởi tính tình đằm thắm dịu dàng, sâu sắc và nhân hậu. Tôi nể trọng em ở sự thông tuệ, cần mẫn và khiêm nhường. Tôi thích chuyện trò trao đổi cùng em vì sự gần gũi ấm áp của người đồng nghiệp cùng đi gieo chữ ở vùng cao.
Trong sáng tác, Toán và tôi đều thường viết nhiều về gia đình, cha mẹ, người thân và viết về mái trường cùng những đàn trò nhỏ - Những con người gắn bó yêu thương như hơi thở của chúng tôi.
Toán làm quản lý trường Phổ thông trung học, còn tôi đã xin nghỉ công tác quản lý để chuyên tâm giảng dạy từ lâu. Nhưng chúng tôi đều là người gắn buồn vui sâu nặng với mái trường.
Dù chị em nhà Búp tìm về bên nhau chưa được bao lâu nhưng các thành viên đều gắn bó yêu thương và sẻ chia như những người ruột thịt. Năm 2015, các thành viên nhà Búp tìm về. Lúc đó tôi đang bị đau chân, đi lại rất khó khăn. Còn Toán đang phải điều trị bệnh tại thành phố Hồ Chí Minh. Tôi hỏi thăm địa chỉ nơi Toán đang điều trị và chuẩn bị xuống thăm Toán (tôi mua mấy vỉ thuốc giảm đau uống để có thể an tâm ngồi trên xe gần 4 tiếng). Nhưng sớm hôm sau Thu Huê nhắn lên là Toán đã về Tây Nguyên rồi. Tôi chưng hửng. Không thăm được Toán, tôi rất thương em và áy náy (có lẽ những người hay đau sẽ dễ đồng cảm được với cái đau của người khác).
Nửa tháng sau, Huê từ Long An lên Tây Nguyên. Biết tôi đau chân, Toán và Huê bàn nhau đến thăm tôi. Nhưng Toán chưa khỏe hẳn. Huê xách quà của Toán gửi cho tôi từ Tây Nguyên về Bình Phước. Tôi rất xúc động bảo Huê rằng: “Đây là quà của người ốm gửi cho người đau!”
Lúc đó chị em tôi mới chỉ biết nhau qua những tấm ảnh trên facebook.Vì khi Toán vào học lớp đào tạo thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học nghệ thuật của tỉnh Thái Bình thì tôi và gia đình đã vào Nam.
Sau này có dịp gặp nhau, chuyện trò nhiều hơn, tình cảm yêu quí của tôi dành cho Toán ngày một đầy thêm.
Điều kỳ diệu nhất là cả tôi và Toán đều có được cơ duyên khi tìm về tu tập. Chúng tôi cùng khỏe mạnh lên và vượt qua bệnh tật ốm đau.
Cùng các chị em, bạn bầu nhà Búp, chúng tôi được tung tăng trong những chuyến về với Vườn Vua giữa bát ngát sen và bạt ngàn hương sắc của muôn hoa lá. Tôi, Trần Huyền Tâm, Nguyễn Diệu Liên, Thuý Hằng và Toán cùng làm chung một bài thơ. Bài nối thơ ấy thật dễ thương:
Chúng mình cùng dắt nhau
Tìm về miền ký ức
Tuổi thơ qua vụt mất
Đến giờ còn ngẩn ngơ
Kỷ niệm thành lời thơ
Cho chúng mình đọc mãi
Thời gian ơi dừng lại
Nắng vàng đừng hoàng hôn
Em như cỏ hồn nhiên
Chị dịu dàng bé nhỏ
Lời yêu thương bỏ ngỏ
Đong đầy trong mắt huyền
Có phải là chữ duyên
Cho chúng mình gặp gỡ
Dẫu muôn vời cách trở
Vẫn tìm về bên nhau
Sẽ còn đến ngàn sau
Bước về bình yên mãi
Nơi duyên lành kết lại
Tỏa hương muôn ánh thiền.
Sau này, mỗi khi viết được tác phẩm nào, chúng tôi cũng hay gửi cho nhau. Khi tập sách Gửi Lại Dấu Yêu của tôi xuất bản, tôi gửi tặng Toán. Tập sách chủ yếu viết về tình thầy trò khiến cho Toán “đọc say mê không rời suốt đêm mưa Tây Nguyên trong dạt dào cảm xúc và nước mắt” - như lời Toán kể trong bài cảm nhận đã in trong tạp chí Văn Học Nghệ Thuật tỉnh Bình Phước tháng 11/2019.
Sự đồng cảm của người cùng nghề, giầu tình yêu thương đáng yêu là thế!
Bài cảm nhận của Toán là bài tôi thích nhất trong tất cả các bài giới thiệu về tập sách đã được giải thưởng của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam.
Còn Toán, thơ và văn của Toán đều hay. Toán viết các bài tiểu luận về tác phẩm rất tuyệt, thường làm tôi ngạc nhiên thích thú.
Nhưng vui nhất là thỉnh thoảng nhà giáo ấy cũng “bí từ”. Thế là những dòng tin nhắn đậm chất Búp Trên Cành rộn ràng phóng tới:
“Sóng ơi! Bài này được chưa?”
Sóng ơi! Cứu em! Em thấy từ này chưa ổn”.
“Sóng ơi!...”
Rồi trao đổi rồi gọt dũa... chỉ để có bài thơ tặng mẹ hay tặng cháu gái, cháu trai cho kịp ngày sinh nhật.
Tôi không viết về Toán ở những giỏi giang tài trí của em - Người mẹ của những đứa con thông minh hiếm gặp. Cả hai con của Toán đều là thạc sĩ, tiến sĩ khoa học.
Tôi viết về Toán trong cảm nhận bình dị của một người Bạn, người Chị, người đồng nghiệp, người cùng với em mang hương lúa quê nhà hoà vào nắng gió phương Nam.
Nhỏ bé thế thôi nhưng nó đã làm nên tình cảm thân thương lạ lùng hiếm có của hai thành viên nhà Búp ở cành Miền Nam (theo cách gọi của nhà Búp chúng tôi)!
Ngày 04/12/2021
Bùi Thị Biên Linh
Từ khóa:
toán và, thành viên, cho chúng, tình cảm, đồng cảm, chúng tôi, đều là, của người, viết về, yêu thương, của toán, chị em, nhà búp, tìm về, tây nguyên, gửi cho, văn học, nghệ thuật, tập sách, cảm nhận, sóng ơi, cùng, nhau, trong, người, toán, những, nhưng, được, hương