- Tản Văn
Cu Nhọ
Thứ bảy - 01/06/2024 17:39
(Ảnh: Van Pham)
CU NHỌ
(Nguyễn Linh Khiếu)
Năm ấy Cu Nhọ chỉ sáu bảy tuổi. Theo bố mẹ ra đê biển nằm trông chiếc thuyền gỗ thợ đang đóng dở. Giữa đêm trời nổi dông. Một ánh chớp chói lòa kéo theo là tiếng sét kinh hoàng. Cu Nhọ thấy mình lơ lửng trên không rồi rơi tõm xuống nước trong màn đêm tối om. Nó ngất lịm không biết gì nữa.
Khi nó tỉnh lại trời đã tờ mờ sáng. Nó thấy mình đang nằm trong vũng bùn lầy giữa rừng sú vẹt um tùm. Theo bản năng dân biển nó nằm im nghe tiếng sóng để tìm hướng vào bờ. Rồi nó trườn ngược hướng với tiếng sóng. Khi nó lồm cồm bò lên chân đê thì có nhiều người lao đến ôm chầm lấy nó. Mọi người nói với rằng bố mẹ nó đã bị sét đánh chết rồi.
Nơi cái lều gia đình nó nằm ngủ đêm qua đã thành cái hố sâu khét lẹt. Nó đã bị ném văng đi cách cái lều cả trăm mét. May là đúng lúc triều cường nên nó rơi xuống nước. Nếu không đã tan xương nát thịt.
Nó nói đêm qua nó nằm ngủ cùng bố mẹ. Nửa đêm chỉ nghe tiếng sét rồi không biết gì nữa. Người ta không hiểu sao sét đánh đúng giữa lều riêng nó bay đi nơi khác còn bố mẹ đều chết cháy đen. Cũng không hiểu sao nó bị ném văng đi xa thế mà vẫn không chết.
Một nửa mặt nó cứ xanh lét vết sét đánh không sao phai mờ. Nó thành Cu Nhọ từ đó. Do mồ côi từ bé nên tính tình nó lầm lì gan góc ương ngạnh. Nó toàn làm những việc không đứa trẻ quê nào dám làm. Ai cũng bảo nó là đứa bé trời đánh không chết.
22. 8. 2017