Chào mừng đến với Nhà Búp
Nhà Búp là Ngôi nhà văn chương được tạo nên từ hết thảy các mối cơ duyên kết tụ nhiều tâm hồn đồng điệu trong cảm nhận, đam mê sáng tác văn học của các thành viên nhóm “Búp trên cành” - những người đã gặp nhau từ thuở ấu thơ, qua năm tháng mải miết đi và bây giờ trở lại; của bầu bạn xa gần cùng chung tình yêu văn chương nghệ thuật.
Nhà Búp là nơi hội ngộ, cũng là nơi tìm về, để các thành viên sum vầy, đàm đạo, chia sẻ tâm tư tình cảm, ước mơ và khát vọng qua những áng văn thơ.
Về với Ngôi nhà văn chương này, từng thành viên sẽ tự thấy mình thêm thanh thản, an nhiên, nhẹ nhàng và thuần khiết. Để rồi mỗi ngày ta lại thấy cuộc đời này đáng sống, đáng yêu hơn!Xem tiếp >>.

Mênh mông cỏ chín, xa vời núi Nhớ cánh đồng quê thuở vào mùa Trời xanh, mây trắng, vân một dáng Mềm...

Ta buông tay... đêm chợt dài vô tận. ta nhẹ nhàng buông sầu hận trôi xuôi... và lắng nghe hơi thở...

Từ ngày Tôi chết vì tình Cũng là Ngày tháng năm sinh một người Hình hài Người ấy giống tôi Nhưng...

Xin đừng mang Hồ Gươm đi đâu xa Xin để sóng sông Hồng trong sông Hồng vỗ sóng Xin mãi mãi cánh sâm...

Tuổi già thường thấy cô đơn Nhất là khi đũa chẳng còn đủ đôi Thời oanh liệt mãi xa rồi Bạn bè, chiến...

Năm ấy Giời đại hạn Cạn nước đầm, ao, hồ Hai anh em nhà Rắn Khó kiếm ăn. Rất lo! Rắn nhớn bảo Rắn...

Gửi thương yêu đến giữa chiều Điện Ngọc Bà lão tật nguyền... cất tiếng khóc trẻ thơ... Sợi ân tình...

Đi đâu cũng nhớ về Sài Gòn Nhớ Khánh Hội, Ba Son sóng vỗ Nhớ con gió đi lạc trong ngõ nhỏ Nhớ cơn...

Trang Tác giả - Tác phẩm Nhà Búp xin hân hạnh được giới thiệu với các bạn một tác phẩm mới của nhà thơ tiến sĩ kinh tế Bùi Đại Dũng - một thành viên của Nhà Búp: tập văn xuôi “Bãi Vua” - Nhà xuất bản...
- Trang văn
- Tản Văn |
- Truyện ngắn |
- Thể ký |

Nhìn cái mặt nó sao thấy ghét. Cười suốt ngày. Cặp môi đầy, răng trắng muốt nổi bật trên khuôn mặt dài, da nâu. Nó đấy. Cái thằng bạn trong lớp học nghề của mình. Chẳng hiểu sao nó lọt vào đây. Đi...

Mênh mông cỏ chín, xa vời núi Nhớ cánh đồng quê thuở vào mùa Trời xanh, mây trắng, vân một dáng Mềm tựa hồn ta, tan nắng trưa…

Năm ấy Giời đại hạn Cạn nước đầm, ao, hồ Hai anh em nhà Rắn Khó kiếm ăn. Rất lo! Rắn nhớn bảo Rắn nhỏ: “Phải đi khỏi chỗ này Giời này còn hạn nặng

Tựa đề bài thơ dẫn tôi về một đêm mùa đông ở làng quê miền bắc, nơi tâm hồn thơ của Trương Minh Hiếu đã được bồi đắp, nâng niu... Ngọn gió bấc luồn qua những tán lá xanh rì, cuộn theo hương chuối tiêu...

Tôi cũng là kẻ tập toọng viết văn viết thơ. Nhưng nhạc thì chịu, không hiểu gì cả. Người nhạc sĩ là người kể chuyện cuộc đời bằng âm thanh bằng những câu chữ rất ngắn mà vẫn làm cho mọi người hiểu...

a sinh ra trong đời này là bởi tổng hợp nhân duyên của bản thân ta trong nhiều đời. Nhưng còn điều ta không để ý, đó là việc bản thân ta có mặt trong đời này là Quả của nhiều nhân duyên của nhiều...