- ĐÀO THANH BÌNH

Cà phê Đá Nhảy
Cà phê giọt đắng, giọt lành Mình em, em vẫn tập tành, chờ ai Chiều tàn, nắng dẫu nhạt phai Ở đây, dừa, cát… vẫn lay lòng người Kệ cho tóc cứ rối bời


Đá Nhảy
Đá từ đâu Nhảy tới Nguyên dáng - ngồi hồn nhiên Đằm mình che chắn sóng Cho ta ngồi bình yên?


Cứ là....
Cứ là em nhé, NÓ ơi! Cứ là êm dịu, sớm chiều thảnh thơi Cứ là trong trẻo, thế thôi Là em, là NÓ, bao người mến thương


Trở lại với yêu thương
Đọc thông báo về chuyến đi Quảng Bình trên nhóm riêng của Nhà Búp, nó cứ lần lữa, lần lữa, rồi tặc lưỡi: - Hẹn các Búp dịp khác nhé! Buông lời xong, tưởng là sẽ nhẹ, ai ngờ lại thấy nặng lòng hơn.


Cảm ơn bé con của mẹ
Hai đêm nay mất ngủ, nó thơ thẩn nghĩ: - Ăn đủ bữa, - Uống đủ lượng, - Tập đều đặn, - Mỗi khung giờ một ngày hưu trí đều cực kì vui vẻ, hạnh phúc bên người thân.


Những linh cảm diệu kỳ, chỉ có thể là mẹ với con
Rạng sáng, ngay sáng nay thôi, giấc mơ chợt đến mong manh. Trong giấc mơ, cậu trai 12-13 tuổi, mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, thả lỏng người trong không gian. Cậu ấy đang mơ. Trong giấc mơ, gọi: Mẹ ơi!


Sự linh diệu của những giấc mơ
Tháng trước, nhân lúc cả nước bàn chuyện sáp nhập tỉnh, nó viết lại vài kỉ niệm về Mẹ và Quê hương, về ngôi nhà ngói 3 gian có chiếc sân dài, rộng; về ngõ nhỏ có cây si già, rễ chìm, rễ nổi, dây tơ xõa xuống như mớ tóc dài, xoăn xù chằng chịt qua năm tháng, về giấc mơ nó gặp tai nạn ngã bật ngửa,
